Thấy tình thế này không giống như dáng vẻ có việc gì đó muốn tính sổ với nàng, vậy nên bấy giờ Vương Thù mới triệt để yên tâm, lặng lẽ chờ Tiêu Diễn Hành mở lời.
Đèn đuốc sáng trưng, màn che nhẹ nhàng lay động, ánh nến chập chờn, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của đôi bên mà thôi.
“Biết chơi cờ không?” Rất lâu sau, giọng nói trong trẻo và lạnh nhạt tựa như những viên ngọc thạch va vào nhau mới nhẹ nhàng cất lên, trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói này lại càng thêm kích thích khiến cho vành tai Vương Thù truyền tới từng đợt tê dại.
Vương Thù ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm kia, tim bỗng nhiên nhảy lên thình thịch.
Rõ ràng là tuổi tác người này còn chưa lớn, cùng lắm cũng là tầm tuổi nhược quán* mà thôi, tướng mạo cũng mang vẻ trẻ trung tuấn tú của lứa tuổi đó. Nhưng không biết vì lẽ gì mà khí chất quanh người lại trầm lắng và kín đáo như vậy, khiến người ta không dám tùy tiện lỗ mãng. Dường như chỉ cần lớn tiếng nói một câu thôi cũng là một việc sai trái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây