Uông Tiến Phi do dự trong giây lát, chỉ ậm ờ an ủi vỗ về hai người trước, chứ cũng không đưa ra câu trả lời nào mang tính khẳng định.
Vương Thù cũng hiểu rõ rằng chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa chỉ với một hai câu nói được. Khế ước bán thân của mấy người bọn Lâm sư phó và Uông Tiến Phi vẫn còn đang nắm trong tay Mao thị, tính mạng của bản thân và người nhà vẫn còn bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Họ có thể sẽ niệm phần tình cảm với chủ tử cũ mà tiếp đãi hai tỷ đệ nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không hăng hái xông lên phía trước giúp đỡ tỷ đệ nàng khi còn chưa tra xét rõ được nguyên do bên trong.
“Hiện giờ hai người đã có chỗ ở hay chưa?”
Dĩ nhiên là Uông Tiến Phi sẽ niệm tình chủ cũ, Vương Trình Cẩm cũng là người mà ông ấy hết mực kính phục và tôn trọng: “Nếu chưa có chỗ ở thì ta sẽ bảo người thu dọn một chút, sắp xếp cho hai người ở lại đây.”
“Không cần đâu.” Vương Thù đã có chuẩn bị từ trước nên ngược lại cũng không cảm thấy có gì mà không thể chấp nhận nổi: “Hai tỷ đệ ta có chỗ ở rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây