“Kinh thành bên kia không biết đang có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào người, chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi là mọi sự nhượng bộ của chúng ta trong suốt những ngày qua sẽ trở thành trò cười.”
“Điện hạ, người hãy nghĩ lại đi, có thể nói là đương kim thánh thượng không có lấy nửa phần tình nghĩa phụ tử nào với điện hạ, nhưng nếu như phát hiện ra điện hạ có ý giả ngây giả dại thì e là mưu tính mấy năm nay đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, 'kiếm củi ba năm thiêu một giờ' a...”
Bàn tay đang cầm hổ phù của Tiêu Diễn Hành dùng sức siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh, hắn cực lực nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, đôi mắt đã biến thành màu đỏ tươi như máu.
“Thôi, bổn điện hạ cũng đã bị giáng đến nơi này rồi, ông ta còn có thể làm gì?” Tiêu Diễn Hành tất nhiên là tự biết hoàn cảnh hiện giờ của bản thân vô cùng gian nan, chỉ cần sơ sẩy chút là sẽ rơi vào tình cảnh “vạn kiếp bất phục“. Nhưng hiện giờ ngoại tổ phụ hắn đang hấp hối, đã gần kề cái chết, làm sao hắn có thể nhẫn tâm mà không đi nhìn mặt ông ấy lần cuối chứ.
Quy Từ cách Lâm An khoảng trăm dặm, cho dù có ngồi xe ngựa đi gấp suốt đêm ngày thì cũng phải mất đến một hai ngày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây