Giang Ngộ nắm tay Tô Hoàn đi hàng cuối cùng, hắn nhìn tất cả mọi người ở phía trước, lúc này mới nói chuyện với Tô Hoàn.
"Hoàn Hoàn, những lời mà phương trượng vừa nói, ta muốn nói rằng, nếu như sau này ta đi trước nàng một bước, nàng đừng đi theo ta, ta không nỡ, cho dù lúc đó chúng ta đã bảy, tám mươi tuổi rồi thì ta vẫn không nỡ để nàng làm vậy, ta tin rằng, cho dù không cùng chết, chúng ta vẫn có kiếp sau."
To Hoàn nghe thấy vậy thì phì cười:
"Lúc đó ta cũng bảy, tám mươi tuổi rồi, sống cũng đủ rồi, còn lưu luyến hai mươi năm còn lại làm gì?"
Nếu như sống đến lúc đấy rồi, không phải nàng cũng sống gần hết cuộc đời rồi sao? Nàng cũng không tiếc hai mươi năm còn lại làm gì!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây