Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quyên Tử nhìn về khuê nữ nhà mình, có hơi khó mở miệng, nhưng bà ấy vẫn nói: “Là như này, Thanh Thanh không phải đến đã đến tuổi cập kê sao? Mấy hôm trước con bé đi bán rau trong huyện, lại bị công tử nhà huyện lệnh coi trọng, muốn con bé làm thiếp, con bé đường đường là một đứa đàng hoàng, sao có thể làm thiếp nhà người ta được? Bên kia vẫn luôn phái người tới nói chuyện, thấy bọn họ sắp mất kiên nhẫn, chúng ta cũng không muốn nó đi làm thiếp. Ta liền nghĩ, để nó tạm thời ở lại nhà của tỷ tỷ tránh đầu gió. Nếu lúc đầu tỷ phu không đến, chúng ta cũng phải đưa nó tới tìm ngươi hỗ trợ. Hai nhà cách xa, ta nghĩ công tử nhà huyện lệnh cũng không thể với tay đến đây, ta còn muốn xin nhờ tỷ tỷ tìm một trượng phu tốt cho nó ở huyện Thanh Hà này, để chuyện lắng xuống càng nhanh càng tốt. Tóm lại, tạm thời con bé không thể trở về huyện Thanh Viễn. Người ta làm quan, chúng ta cũng không có cách nào khác. Thanh Viễn không thể so với Thanh Hà các ngươi có một vị quan tốt, chúng ta ở bên kia có khổ cũng khó nói!”
Mỗi nơi đều có quan phụ mẫu khác nhau, cuộc sống của bách tính cũng khác nhau, ở huyện Thanh Viễn, việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ thế là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nói đến chuyện này, nước mắt Dương Thanh Thanh không ngừng rơi, vô cùng đau lòng.
“Công tử nhà huyện lệnh ngang ngược như vậy, sao không đi châu phủ tìm Tri phủ cáo trạng? Trắng trợn cướp đoạt dân nữ là trọng tội, phụ thân hắn muốn ném mũ ô sa sao.” Tô Hoàn tức giận, sao bên kia còn có cả chuyện như này chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây