Hốc mắt Tô Quân đã đỏ, nước mắt tràn mi, Tô Hoàn không chút sợ hãi khoanh tay nhìn hắn, vẻ mặt không chút thay đổi không nhìn ra hỉ nộ.
Nàng xoay người bước đi, Tô Quân nghĩ rằng nàng đã bị hắn khiến cho tức giận.
Kết quả, Tô Hoàn chạy tới cài chốt cửa sau đó lại quay về ngồi xuống trên giường hắn, Tô Quân nhìn nàng vốn vẻ mặt tức giận trở nên có chút nghi hoặc.
“Ai~ ngươi muốn khóc thì khóc đi, không cần phải mất mặt dù sao ngươi còn chưa cập quan, sợ cái gì, vẫn là tiểu hài tử, ngươi yên tâm ta sẽ không nói cho mấy người Ngũ ca, trút hết ra thì trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn, suốt ngày rầu rĩ không vui như vậy, ăn không ngon nghỉ ngơi không tốt thì bệnh làm sao khỏi nhanh được?
Ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không mau khoẻ lại, Nguyệt Mãn Tây Lâu người ta không muốn tuyển trù công khác, người ta vẫn chờ ngươi không lý do, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, về sau ngươi không muốn mở một tửu làm ăn phát đạt sao? Không phải ngươi đã đáp ứng về sau phải nhận thầu tất cả váy của ta sao? Không có tiền, ta xem ngươi bị mất mặt!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây