"Nếu như thi đình quả thật là sách luận, ta sẽ viết đề nghị này trên sách luận, ta hiểu được, lưu vực Tuyên Hà bởi vì lũ lụt nên hết sức cằn cỗi, chủ yếu vẫn là vì thuế khóa không giảm, cuộc sống của dân chúng không tốt, còn phải nộp thuế tương đương với những địa phương khác, đồng thời còn phải chịu ảnh hưởng do lũ lụt gây ra, dẫn đến nhiều vùng không có mùa màng, rất nhiều dân tỵ nạn bỏ cố hương của mình, đổ về những thành trấn khác, cũng mang đến rất nhiều phiền phức cho những thành trì này.
Nhưng nếu có thể giảm bớt thuế má lưu vực Tuyên Hà, đối với dân chúng địa phương mà nói, có thể giảm bớt không ít gánh nặng, bọn họ cũng sẽ nguyện ý trở lại cố hương, tiếp tục trồng trọt, trồng cây gây rừng, đợi lũ lụt được giải quyết, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, Tuyên Hà cũng sẽ ngày càng trù phú."
Nghe Tô Cảnh nói ra những lời đó, không biết tại sao, Tô Hoàn lại có chút nhẹ nhõm.
Đại ca nàng không hổ là nhân tài hiếm có, y càng nhiều là cân nhắc cho bách tính, vì dân vì nước, sau này làm quan, mới có thể chân chính tạo phúc cho bách tính.
"Đối với sự vật, đại ca nhìn xa trông rộng, tinh tế tỉ mỉ, luôn cân nhắc vì bách tính, nếu trong những người làm quan, có thêm vài người giống như huynh, thế gian này có thể sẽ có ít người khổ hơn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây