Ngô Duy An quay đầu sang hỏi nàng, quyết định tặng nàng một món quà gặp mặt: “Ngươi có bút tích mà Dương Vệ Thiêm viết hoặc vẽ không?”
Kỷ Vân Tịch nhướng mày: “Ngươi có thể mô phỏng sao?”
“Từng học qua.” Ngô Duy An lời ít ý nhiều, ngập ngừng một chút rồi nói: “Nhưng nếu như bây giờ trên người ngươi không có thì không kịp…”
“Ồ, ta có.” Kỷ Vân Tịch nhíu mày, móc ở trong lồng ngực ra một cái túi, sau đó từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
Đây là thư mà trước đây Dương Vệ Thiêm trả lời nàng, nàng thuận tay giữ lấy, nghĩ rằng sau này biết đâu lại có thể dùng tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây