Tưởng Diệu vừa dứt lời, liếc mắt nhìn thanh kiếm mà mình đang cầm trên tay, thị vệ nào cũng có một thanh, được trang bị thống nhất với nhau.
Thanh kiếm này cũng không tệ, nhưng so với thanh kiếm Thanh Vũ hoàn mỹ tự nhiên tựa như bảo vật nhân gian trước mặt này thì thanh kiếm trước đây của hắn ta chỉ là 'cỏ dại' ven đường.
Tưởng Diệu ném 'cỏ dại' trong tay xuống đất, dùng vạt áo lau sạch bàn tay dính máu của mình, sau đó mới duỗi hai tay ra, vô cùng trịnh trọng đón lấy kiếm Thanh Vũ.
Đôi bàn tay thô ráp của Tưởng Diệu hơi run rẩy, nhất thời không kìm được, hốc mắt sâu hoắm chứa đựng chút nước mắt nóng hổi.
Hắn ta đã lớn từng này, thanh kiếm đẹp nhất mà hắn từng thấy chính là thanh kiếm của chưởng môn Bắc Sơn bọn họ. Thanh kiếm của hoàng đế cũng tốt, nhưng thanh kiếm đó là kiếm mềm, có thể buộc vào thắt lưng làm vật trang trí, không đủ cứng nên hắn ta không thích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây