Một lúc lâu sau, Kỷ Vân Tịch tiến lại gần hắn, lấy khăn tay trong tay hắn rồi tiện tay đặt sang một bên, sau đó nắm lấy tay hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay hắn.
Như cánh hoa bị gió cuốn từ cành cây rơi xuống bãi cỏ, lại như những đám mây mỏng manh trên bầu trời xanh thẳm.
Dù nhẹ dù nhạt, nhưng vẫn đủ để kinh diễm.
Trái tim Ngô Duy An run lên, dục niệm vừa đè nén xuống lại bùng lên trở lại.
Nhưng Kỷ Vân Tịch đã cười nhẹ quay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây