Kỷ Vân Tịch mồ hôi đầm đìa, vốn đã được thỏa mãn bình tức nhưng lại bùng lên trở lại.
Nhưng lần này, hắn thắt xong đai lưng cho nàng thì buông tay, bế ngang nàng lên đưa vào phòng tắm.
Ngô Duy An đá tung cửa phòng, cúi đầu nhìn nữ tử thở hổn hển dưới ánh trăng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Phu nhân có chỗ nào khó chịu à?"
Kỷ Vân Tịch túm lấy váy của mình, ánh mắt chiếu vào vầng trăng trên bầu trời, lạnh lùng nói: "Không có, đi nhanh lên."
Ngô Duy An vừa cười vừa không cười: "Vậy thì tốt."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây