Thu Ngọc che mặt bằng hai tay, hỏi: "Kỷ tiểu thư, mới qua bao lâu mà mọi người đã không còn đau buồn nữa rồi sao?"
Tại sao như thể chỉ có nàng ta còn nhớ, chỉ có nàng ta còn đau buồn?
Kỷ Vân Tịch khẽ nhếch mép, nhìn ra ngoài khung cửa sổ vào buổi chiều nắng ấm rực rỡ.
Nàng không nói nhiều, khẽ thở dài: "Về đi, sống với gia đình cho thật tốt."
Nói xong, Kỷ Vân Tịch đứng dậy, bảo Vãn Hương đưa tiễn Thu Ngọc rồi bước về phía hậu viện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây