Nhưng phụ nhân giơ tay giật lấy: "Ai nói ta không cần? Xúi quẩy!"
Bảo Phúc nghiến răng, nhớ lời Kỷ Vân Tịch, mới nhịn không mắng lại.
Nàng ấy phát xong, lại đưa thêm một bộ cho ông lão dựa vào vách động đang co ro người, ho đến mức mặt đỏ bừng.
Trên tay ông lão cầm một chiếc tẩu thuốc ngắn bằng gỗ, chỉ là thuốc bên trong đã ướt, ông ta cũng không có lửa nên không châm được, chỉ có thể thỉnh thoảng đưa lên mũi ngửi.
Thấy Bảo Phúc đưa quần áo, ông lão xua tay: "Không cần, khụ khụ khụ, ta không cần, khụ khụ khụ, ta có thuốc lào, đủ rồi, đưa cho người khác đi khụ khụ khụ..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây