Ngô Duy An ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Tần lão hoang mang: “Ngươi làm sao vậy? Nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt lắm. Phu nhân ngươi đâu? Vẫn chưa dậy sao? Phu nhân vẫn chưa dậy thì ngươi dậy sớm vậy làm cái gì?”
Ngô Duy An nhắm mắt, nói: “Tuyết Trúc.”
Người từ nơi nào đó không tiếng động xuất hiện trước mặt Ngô Duy An: “Có.”
Ngô Duy An: “Ném xa chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây