Vừa uống trà vừa cầm tay của Ngô Duy An, bắt mạch cho hắn: “Ngoại trừ cổ độc kia, cơ thể ngươi không tệ, mạch tượng đã tốt hơn không ít so với năm trước ta bắt mạch cho ngươi ở kinh thành. Vào cửa lớn nhà có tiền, cuộc sống một năm này rất dễ chịu?”
Ngô Duy An rút tay lại, mặt mày thản nhiên: “Ngươi nói nhiều quá.”
Tần lão sờ bộ râu trắng xoá của mình, nhìn sang: “Làm sao, bây giờ ngươi là người có tiền, chắc hẳn là không thiếu tiền. Hai lượng bạc nợ ta có thể trả ta chưa?”
Ngô Duy An cười lạnh: “Trên người ta không có tiền.”
“Sao lại có thể!” Tần lão vẻ không tin: “Ngươi nhìn xem ăn mặc ở của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ tin?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây