Nhìn đôi mắt hắn sâu như đáy biển, Kỷ Vân Tịch hơi mềm giọng: “Ngươi không đi, ta rất không yên tâm.”
Ngô Duy An nhìn nàng, khẽ thở dài không nhìn nữa: “Biết rồi.”
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài: “Hàn Lâm Viện giờ muộn rồi.”
Hắn đứng dậy: “Đi đây.”
Theo bản năng Kỷ Vân Tịch kéo lấy tay áo hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây