Bà ta nhìn hàng xóm bao quanh nhà, khóc kể lể: "Bá tánh bình thường chúng ta sống không dễ dàng, mọi người nhìn xem, căn bản những bộ khoái này không làm làm việc chúng ta! Mọi người giúp chúng ta một tay."
Trong đám người có người tính tình ngay thẳng lập tức phun một bãi nước bọt: "Ta phi! Ta không nhịn nổi nữa, đại thẩm, thẩm nghỉ ngơi một chút đi! Sao thẩm còn có mặt mũi nói mấy lời này? Ta nói, nếu thật sự các người bị người ta tạt phân, đó cũng là các người đáng đời! Ai bảo các người cầm trứng gà ném vào người ta? Bản thân các người không làm chuyện giống con người, cũng đừng trách người khác khi dễ các người!"
Bà bà tiệm mì trợn to hai mắt, tức giận: "Ngươi, ngươi, ngươi, người này sao lại nói chuyện như vậy! Chúng ta ném trứng vào vào người khác, đó là có nỗi khổ!"
Nhi tử tiệm mì thấy mẫu thân của mình bị chọc tức đến mức lảo đảo muốn ngã, vội chạy tới đỡ, sắc mặt âm trầm nói với mọi người: "Nếu không phải tiệm vải của bọn họ dụ tức phụ của ta trộm tiền mua y phục, chúng ta cũng sẽ không làm như vậy!"
"Giữ chút mặt mũi đi!" Bên cạnh có người lên tiếng: "Có người trong tiệm vải đến nhà các người, kéo tức phụ nhà các người đến tiệm vải, ép tức phụ nhà các người mua y phục? Không có phải không? Bản thân tức phụ nhà các người không nhịn được, bản thân các người không quản được tức phụ, liên quan gì đến tiệm vải! Không mua nổi y phục ở Đông Uẩn thì đến Tây Uẩn! Tốt lắm, bây giờ tiệm vải đã đóng cửa, các người hài lòng chưa? Hài lòng chưa? Các người thì vui vẻ rồi, nhưng mà những người muốn mua y phục như chúng ta những thì phải làm thế nào? Hả?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây