Ngô Duy An rủ mắt, tùy ý ném khăn lông lên bàn trà nhỏ, sau đó ngã lưng về phía sau, nói: "Nàng nhìn cái gì?"
Kỷ Vân Tịch thu hồi ánh mắt: "Nếu như ta là bọn họ, chuyện này chỉ là mở đầu mà thôi. Điểm mấu chốt của ván này chính là, cả nhà người kia phải chết. Diệt cả nhà, máu chảy thành sông, chết càng thảm càng tốt. Xưa giờ còn người có lòng thương hại, đến lúc đó dân oán nổi lên bốn phía, trước giờ đương kim Thánh thượng quan tâm đến lòng dân. Thánh thượng vừa mở miệng, tiệm vải Kỷ gia không thể tiếp tục mở cửa."
Ngô Duy An ừ một tiếng: "Gia đình kia giao cho ta."
Kỷ Vân Tịch gật đầu: "Được."
Về đến nhà, hai người phân ra đi tắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây