Hai tay Bảo Phúc rũ xuống trước bụng, trong ánh mắt đều là vẻ xem thường: "Không tới thì phải thêm mười lượng."
Ngô Duy An yên lặng suy nghĩ.
Kỷ Vân Tịch nhìn hắn một cái, lại nhìn thêm một cái, không nhịn được, khóe mắt cong lên.
Ngô Duy An cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt đầy ắp chân thành, dường như muốn nàng mở miệng nói gì đó.
Chỉ cần nàng mở miệng, ngay lập tức hắn sẽ có biện pháp đẩy bữa ăn này ra ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây