Ngô Duy An đứng ở phía trước, mặc cẩm bào trắng họa tiết trăng lưỡi liềm, dùng ngọc quan buộc tóc.
Mặt mũi trắng trẻo, vóc người đĩnh đạc, khí chất nhã nhặn, không giống người sẽ vì bộ y phục 200 văn mà sáng sớm đã chạy tới xếp hàng.
Nghe có người hỏi, Ngô Duy An quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành, chính là dáng vẻ một vãn bối rất dễ nói chuyện: "Đúng vậy, lão nhân gia, ta cũng tới nhận y phục."
Ở kinh thành này, thỉnh thoảng ở trên đường các lão bà tử cũng có thể nhìn thấy một vài công tử hết sức tuấn tú, dung mạo giống như thần tiên hạ phàm.
Bọn họ ngoại trừ cảm khái một câu, trong lòng cũng không có bất cứ cảm xúc gì quá lớn, dù sao với dung mạo tuyệt sắc như vậy chỉ có thể khiến cho người ta sinh lòng thưởng thức, chứ sẽ không thật sự yêu thích, cũng sẽ không muốn đến tiếp cận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây