Kỷ Minh Uyên không muốn ở nhà quá lâu, chờ thời tiết mát mẻ hơn, hắn ta dự định sẽ hồi sư để tiếp tục bế quan.
Con ngựa này đã cùng hắn ta lang thang khắp nơi, trả lại cho một người rất yêu ngựa như muội phu là một điều may mắn lớn cho cả hai.
Kỷ Minh Diệm dắt ngựa qua, giao vào tay Ngô Duy An: “Muội phu, đều là lỗi của Lục ca, hiện tại ta mới đem chuyện này nói cho Ngũ ca.”
Ngô Duy An nhận lấy ngựa, vẫn như cũ sờ một cái trên lưng ngựa gầy: “Không, đệ là muốn cảm ơn hai vị huynh trưởng. Nếu không có bọn huynh, con ngựa này đã bị người buôn ngựa bắt mất rồi.”
“Năm mươi lượng” bên cạnh thích ứng với đồ ăn ngon, lẳng lặng nhìn các chủ nhân đang xin lỗi nhau, bộ dạng của nó trông như đang rất vui vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây