Ngô Duy An ậm ừ nói: “Làm gì?”
Kỷ Vân Tịch nói: “Phương Viễn là nữ tử, từ phương xa cải trang thành nam rời quê hương đến Thượng Kinh thành, hơn nữa cũng rất giỏi cờ bạc, ta đoán cha nàng ta nghiện cờ bạc nên đã đưa nàng ta vào sòng bạc. Cho nên khi còn nhỏ nàng ta có thể đã từng ở trong sòng bạc một thời gian. Sau này, vì lý do nào đó, nàng ta có lẽ đã bị người khác mua lại. Kết cục của người phụ nữ bị mua cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu. Nàng ta có vô tình giết người, sau khi giết người, nàng ta chiếm lấy thân phận của người đàn ông đó và trốn thoát, sau đó thì trốn tới Thượng Kinh thành.” Ngô Duy An gật đầu: “Trong cuộc kiểm tra, Phương Viễn là người cuối cùng.”
Kỷ Vân Tịch: “Đã gần ba tháng kể từ khi Phương Viễn quản sự cho ta đến nay, lần này vừa đủ để người ta đi. Thời gian này, vừa vặn đủ có thể đi tới quê quán Phương Viễn một chuyến. Người của Ngũ hoàng tử nhất định sẽ tìm tới cha mẹ Phương Viễn. Ta muốn người của ngươi mang theo, giúp ta tìm thấy cha mẹ của Phương Viễn trước.”
Ngô Duy An liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt lộ ra mấy phần thưởng thức: “Được rồi, vừa lúc ta đang tìm ngựa, nhưng phu thê thân thiết cũng sẽ thanh toán rõ ràng chứ?”
Kỷ Vân Tịch nhìn hắn: “Biết rồi, ngươi có thể ra giá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây