Không sao cả, cuộc đời này chỉ có vài tháng chỉ thuộc về hắn ta mà thôi. Hắn ta đã đủ hài lòng rồi.
Phương Viễn cúi đầu trước Kỷ Vân Tịch nói: “Lòng tốt của Tam cô nương khó quên, ta…”
Kỷ Vân Tịch vươn tay, kéo cổ tay hắn ta, dùng một lực mạnh mẽ kéo người về phía mình.
Phương Viễn thân hình mảnh khảnh, thấp hơn nàng một cái đầu.
Kỷ Vân Tịch cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Dù thế nào cũng đừng cung khai, chuyện còn lại giao cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Phương Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tam cô nương…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây