Trên mặt Phùng Ngũ mang mấy phần quan tâm: “Ngô huynh sao vậy? Khí sắc kém như thế.”
Ngô Duy An nhích lại gần Kỷ Vân Tịch, yếu ớt nói: “Phùng huynh, thực không dám giấu giếm, một tháng qua, ta vẫn luôn học hành cực khổ, cho nên khí sắc mới kém chút. Ngày nào ta cũng không ngủ đủ một canh giờ, cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi, tất cả chỉ vì muốn thi đậu nhất giáp, không để Vân Nương thất vọng.”
Sau khi nói xong, hắn còn thâm tình nhìn Kỷ Vân Tịch một cái. Kỷ Vân Tịch thản nhiên nhận lấy ánh nhìn này, trả lời: “Khổ cực An Lang, ta tin chàng nhất định có thể thi đậu nhất giáp.”
Phùng Ngũ tự hỏi mình vẫn luôn là người che giấu cảm xúc tốt, nhưng vào lúc này, trên mặt hắn ta cũng không tự chủ được mà để lộ ra mấy phần mỉa mai.
Chỉ bằng Ngô Duy An này? Nhất giáp? Phùng Ngũ như cười mà không phải cười nói: “Nghe đúng là khổ cực, chuyên cần có thể bổ khuyết, tất nhiên là Ngô huynh có thể thi được một vị trí tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây