Nàng thật sự đã trở về tận thế, Lạc Hi nở nụ cười, nụ cười đó không thể nói được nó nhẹ nhõm đến mức nào, hay là buồn rầu nhiều hơn!
Một bàn tay to cẩn thận nâng đầu Lạc Hi, một vật lạnh nào đó dán lên môi, ánh mắt Lạc Hi dần dần trở nên rõ ràng hơn, đối diện với đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của người đàn ông,
“Đừng nói chuyện, ngươi đã hôn mê nhiều ngày rồi, uống chút nước để làm ẩm cổ họng trước!”
Khóe môi Lạc Hi cong lên, làm theo lời dặn, dòng nước mát lạnh tràn vào cổ họng, lập tức làm dịu đi cơn đau rát trong cổ họng.
Giọng nói Lạc Hi khàn khàn: “Lục......Vân Cẩm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây