Họ dám sinh, Lạc Hi dám bỏ ra vô số tài nguyên nuôi dưỡng.
Đây chính là ngọn lửa hi vọng mà cô thắp lên cho sự trỗi dậy của nhân tộc trong tương lai.
Có đủ sức để thiêu rụi hay không, đó là chuyện của người sau, cô chỉ chịu trách nhiệm thắp lên ngọn lửa.
Mặc kệ các nguyên lão quan lại khóc lóc thảm thiết, Lạc Hi không hề thay đổi biểu cảm:
“Tôi chỉ thoái vị, chứ không phải đã chết. Mấy người đừng có cái bộ dạng như trời sập, cha mẹ chết hết vậy, thật xui xẻo!'
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây