Trở lại tiểu viện Lục gia, Lạc Hi đau đầu xoa huyệt thái dương: “Mạch đại nhân, ngài đã nâng ta lên quá cao rồi, lỡ như sau đó bệ hạ xem qua rồi không ban thưởng thì không phải ta sẽ rất mất mặt sao.”
Ánh mắt dịu dàng của Bách Đình Vân hiện lên chút xảo quyệt: “Vậy thì ngươi nỗ lực đi hãy nghĩ ra thứ gì đó mà khi bệ hạ thấy một cái là có thể ban thưởng ngay.”
Lạc Hi tươi cười ấm áp, ném bản vẽ... Ra ngoài.
Thấy nàng còn đang xoa trán, Lục Vân Cẩm đẩy xe lăn tiến lên an ủi:
“Đừng lo lắng, hoàng đế hiện tại là một vị minh quân, bản vẽ trực tiếp trình lên trước thì nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây