Bàn tay to của ông ấy sờ soạn hoa văn của da báo nhỏ trên người!
Điều này chứng tỏ sự sự mong đợi và hồi hộp!
Ông ấy đã tới nơi này mười bốn năm rồi, đã sớm không còn đồ vật dư thừa gì nữa. Hồi tưởng lại lúc ban đầu, bởi vì lóng nga lóng ngóng cho nên suýt chút nữa là ông ấy đã phải khỏa thân trong đoạn thời gian đó rồi, giờ nhớ lại làm ông ấy không nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Chờ mà xem! Chờ ông ấy đi ra ngoài, nhất định sẽ để cho năm tộc nếm thử mùi vị của việc khỏa thân!
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, Lạc Cửu Phong tựa vào bia đá lẩm bẩm: “Đã đến lúc bình minh!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây