“Ta không ngờ tới vừa mới thanh tỉnh lại thì đã bị ngươi bắt gặp.” Cơ Vô Song nói như vậy với Lạc Ngân Hào, vẻ mặt tức giận, giống như ác quỷ.
“Nếu không có ngươi thì sẽ chẳng có ai biết về chuyện này cả.”
“Làm sao ta có thể để ngươi sống được?”
“Bốp!” Lạc Quý lao tới, tát Cơ Vô Song một cái thật mạnh, lần đầu tiên ông ta gần như mất trí, gầm lên: “Nó biết cái gì? Nó vẫn là một đứa trẻ!”
Khóe môi bị răng chấn phải chảy máu, mặt Cơ Vô Song lệch sang một bên, cười ha hả rất quái dị: “Không hiểu? Lúc đó không hiểu, nhưng khi hắn ta lớn lên thì thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây