Nhìn thấy Ngân Hào bình tĩnh dời tầm mắt, Lạc Quý luống cuống đứng dậy, ánh mắt trở nên sắc bén và kiên định.
“Hào Nhi, con nói cho ta biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cha làm chủ cho con!”
Ông ta và đại nhi tử đã lục đục với nhau rồi, lại không thể mất đi tiểu nhi tử nữa, giờ khắc này cuối cùng Lạc Quý cũng tỉnh táo hơn một chút.
Ông ta vẫy tay một cái, trong chớp mắt, có vô số người áo đen nhảy ra từ trong bóng rồi, bao vây cả sân một cách chặt chẽ.
Sắc mặt Cơ Hoành trở nên rất khó coi, nắm chặt nắm đấm: “Lão Lạc, đây là ý gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây