Ngay lúc ba người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì một giọng nói dịu dàng xen vào: “Để ta nấu đi!”
“Ngươi biết nấu ăn? Tại sao ta lại không biết?” Lạc Hi quay lại nhìn Lục Vân Cẩm nói một cách bình thường. Người này vậy mà giấu kỹ năng nấu ăn sau lưng nàng.
Ánh mắt Lục Vân Cẩm chớp chớp, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Hi.
Hắn chỉ chỉ vào hai chân mình, ý bảo là trước kia hắn không có xe lăn, cho nên chỉ có thể làm một tên tàn phế, có tâm làm nhưng không có sức làm.
Lạc Hi cười khẩy, trở về nhà lão Lạc để lấy thức ăn!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây