Tiếng “kẽo kẹt” vang lên bên tai do tiếng chân sải bước trên tuyết, khiến người đó vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn thấy Lục Tiểu Đệ trên người chỉ mặc một lớp vải mỏng, Nguyên Tấn hỏi: “Không lạnh sao?”
Lục Tiểu Đệ sờ vào bộ quần áo giữ ấm mà tẩu tẩu lệnh người may cho cậu bé, gọi là “áo lông vũ”, và đáp lại một câu chẳng liên quan: “Biết tại sao khi ở thư viện, ta không muốn nói chuyện với ngươi không?”
Nguyên Tấn cười khẩy: “Tại sao? Vì mẹ ta ép chết mẹ ngươi, vì ta cướp cha ngươi!”
Lời cậu bé đầy ác ý, nhưng Lục Tiểu Đệ lại không hề lay động, giọng nói rất điềm tĩnh: “Ngươi sai rồi, tẩu tẩu nói rằng ân oán của cha mẹ sẽ không mang sang đời sau.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây