Nàng ta đoán Lục Vân Cẩm dù tức giận đến đâu cũng sẽ không dám làm hỏng danh tiếng của bản thân, nên lúc này ánh mắt nàng ta đầy vẻ quả quyết, khóe môi cong lên một nụ cười đắc thắng.
“Hừ! Khi gian díu với nhau thì vứt bỏ liêm sỉ à? Các ngươi còn có thứ gọi là liêm sỉ sao?” Lục Vân Cẩm vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ nhỏ trong lòng.
“Vũ Giai, nói cho mọi người biết, tại sao con lại cầm dao đâm người.”
Cảm nhận bàn tay to lớn của ca ca vỗ nhẹ vào lưng, đôi mắt to tròn của đứa trẻ đảo lăn, cất giọng líu lo, rõ ràng từng từ từng chữ:
“Có ba nguyên nhân.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây