Nhìn vào đôi mắt Lục Vân Cẩm đang lặng lẽ nhìn hắn ta, nhìn thấy người này đang ngồi trên xe lăn và không thể đi lại thì trong mắt hắn ta hiện lên một chút thương hại.
Cười chào hỏi: “Lục Án Thủ. Lâu rồi không gặp.”
Lục Vân Cẩm ngồi xuống và chào hỏi một cách trí thức: “Cảm ơn Huyện lệnh đại nhân quan tâm. Ta rất tốt.”
Bách Đình Vân cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi một thiếu niên có tài văn chương xuất sắc như vậy lại bị tàn tật và sẽ không bao giờ có thể làm quan được nữa.
“Đã nói thì Lục Vân Cẩm còn muốn cảm ơn Huyện lệnh đại nhân vì lúc trước đã cứu ta một mạng khỏi tay của kế mẫu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây