Một bàn tay lớn với các khớp rõ ràng duỗi ra bắt lấy vật thể đó trước. Một nửa khuôn mặt của Ngân Hào ẩn trong bóng mờcủa xe ngựa.
Giờ khắc này, cho dù biểu hiện của hắn ta rất bình tĩnh nhưng Lạc Hi vẫn cảm nhận được hơi thở của cữu cữu mình rối loạn, liền bình tĩnh hạ tay xuống, tản dị năng đi.
“Hi Nhi, đừng lãng phí thời gian với những người không liên quan, chúng ta đi thôi.”
Trong xe ngựa, truyền đến âm thanh dịu dàng đè đi lệ khí của Ngân Hào.
Lạc Hi tặc lưỡi, nhìn Lạc Quý lùi về phía sau một bước, giống như bị đả kích lớn, trong lòng buồn cười, cố ý lớn tiếng nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây