Rất thức thời biết lúc này cũng không thể chọc giận Lạc Hi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc nói: “Lạc công tử, từ xưa đến nay giữa ta và ngươi không có thù oán gì cả.”
“Cái gọi là hôn ước với Lục Vân Cẩm cũng là do tổ tiên của chúng ta sắp đặt, đã sớm bị hủy bỏ. Ngươi tội gì làm khó dễ ta?”
Nàng ta biết tỏ ra yếu thế, cũng biết nên làm tư thái gì để nam nhân đau lòng.
Lạc Hi ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn trắng nõn của nữ nhân, môi tến đến bên tai Cơ Vận Nhi.
“Sao... Không hiểu đạo lý? Vậy tại sao lại làm hại cả nhà?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây