Vẻ mặt Lục Vân Cẩm vừa mừng vừa sợ: “Được chứ?”
Hai tay bị trói sau người suýt chút ma sát ra đốm lửa... Cuối cùng thoát ra khỏi trói buộc, Lạc Hi thở phào một hơi, vẻ mặt cao cao tại thượng cười lạnh:
“A! Nam nhân!”
Nàng nói rồi không thèm để ý tới thứ chó đầy đầu óc chỉ có sách cấm này, nâng bước rời đi.
Đi ra chưa được hai bước, một ngón tay ướt dính quấn tới, ngoéo lấy ngón tay của nàng. Lạc Hi cúi đầu, nở nụ cười cũng không giãy ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây