Chiến Liên hung hăng vung bàn tay chán ghét trên ống tay áo của mình ra, quay đầu đi.
“Cho dù mẫu phi của ta từng là cung nữ, bây giờ cũng là Ninh tần, không tới phiên con gái của một Ngự Sử nho nhỏ như ngươi hạ thấp nàng.”
“Tang Đồng San, quý trọng chút thời gian cuối cùng của bản thân, tự giải quyết cho tốt đi!”
Để lại một câu như vậy, mặc cho tiếng vỡ vụn của đồ sứ từ phía sau cùng tiếng gào thét như bệnh tâm thần của Tang Đồng San, Chiến Liên cũng không quay đầu lại, bên môi lộ ra vẻ tự giễu nhàn nhạt.
Thảo nào phụ hoàng luôn dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn hắn ta, hắn ta thật sự xứng đáng mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây