Người đằng trước cũng không thèm nhìn hoàng đế, từ mặt đất đứng lên, nhanh như chớp chạy ra khỏi ngự thư phòng, hoàng đế muốn ngăn cản cũng không được, vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Thật sự chỉ là bệnh cũ, chịu đựng qua trận này sẽ không sao, thân thể trẫm chính trẫm tự biết rõ.”
Lạc Hi không nghe, ngồi bên cạnh không nói một từ, hoàng đế nhìn chăm chăm vào nàng không dám dời mắt, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện sợ thầy phê bình.
Hai bàn tay chỉ giang sơn không có chỗ để, một lát thì sờ mũi, một lát thì sờ vào ngọc tỷ, giống như triệu chứng “Tăng động”!
Không biết đợi bao lâu, Lai Tây dẫn theo Lục Vân Cẩm về, hắn ta như nhìn thấy cứu tinh, tự mình kéo long bào rất là phối hợp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây