“Những năm cuối đời tiên đế, ngươi dựa vào vơ vét của cải và sàm ngôn cuối cùng leo lên vị trí thừa tướng dưới một người trên vạn người, Khương Đông, ngươi có ý kiến gì về lai lịch của mình không?”
“Ngươi nói thử xem?” Khương Đông cười như không cười: “Sở dĩ ta đừng đầu bách quan là dựa vào chân tài thực học, không phải đầu cơ trục lợi như ngươi nói.”
Lục Vân Cẩm giống như không nghe thấy, phối hợp gật đầu: “Thừa nhận là tốt, điểm chỉ vào đây.” Nói xong hắn cưỡng ép kéo tay Khương Đông ấn vào trên tờ giấy.
“Ngươi!” Khương Đông bị kéo suýt chút nữa lảo đảo, nhìn thấy dấu vân tay của mình trên tờ giấy, ông ra tức giận đến mức khoé miệng suýt chút nữa không khống chế được lại chảy nước bọt.”
“Ngươi đây là vu oan giá hoạ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây