Khương Đông mồm méo mắt lác, nửa tựa vào vách tường bên cạnh, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Cảnh tượng như vậy khiến Lục Vân Cẩm nhớ đến lão thái thái ở trong nhà, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Khi Khương Đông nhìn thấy người tới, trong ánh mắt vốn tĩnh lặng như giếng sâu nổi lên cuồng phong sóng dữ...
Bàn tay còn nguyên vẹn nắm chặt lấy cửa phòng giam, từ trong cái miệng méo thốt ra những lời mơ hồ không rõ chữ: “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Lô đại nhân, ngươi không phiền có thể tránh đi một chút được không?”
Lô Trường Thanh nhìn thần sắc lạnh nhạt của Lục Vân Cẩm, lại nhìn Khương Đông rõ ràng tâm tình không tốt...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây