Một cánh cửa đá mở rộng trước mặt hắn, lộ ra một lão giả già nua giống như vỏ cây khô ở phía sau, khuôn mặt rũ xuống, đã hoàn toàn không thể nhìn ra được dung mạo.
Sắc mặt Lục Vân Cẩm không thay đổi, nhếch môi hỏi: “Nên xưng hô như thế nào?”
Lão giả nhìn rõ diện mạo anh tuấn và khí chất cao quý của Lục Vân Cẩm, hài lòng gật đầu, “Ta đứng thứ ba ở Minh gia, ngoại tổ phụ của ngươi xếp thứ bảy, cho nên ngươi cứ gọi ta là tam ngoại công.”
“Đến đây ngồi xuống đi.”
Đối mặt với tầng hầm tối tăm mờ mịt, Lục Vân Cẩm vẫn thản nhiên bước đến chỗ đối diện lão giả, ngồi xếp bằng, trên môi nở một nụ cười không rõ ý tứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây