“Chuyện này còn chưa kết thúc đâu!” Lạc Hi cà lơ phất phơ bắt chéo hai chân: “Không có lợi ích mà còn muốn người khác xông pha trận mạc, không hổ danh là những người có thể trốn thoát khỏi đảo để sống tạm bợ cho qua ngày, tâm tư đều không tầm thường!”
Vừa dứt lời, một bóng người vô thanh vô tức bên cạnh xe ngựa lặng lẽ rời đi. Lạc Hi và Lục Vân Cẩm đồng thời thu lại ánh mắt nhìn ra bên ngoài xe ngựa.
Muốn dùng bọn họ như đao kiếm sao? Tìm nhầm người rồi
...
Ở một trang viên không xa Lạc phủ, sau khi lão nhân nghe người trước mặt báo cáo xong, ông ta tức giận đến mức trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây