Lạc Hi nhún vai. Quả nhiên, quả nhiên cho dù là ở thời đại nào, người ta vẫn luôn nhìn vào ngoại hình.
Không bao lâu, Thích Ngạn thoát thân chạy tới, chỉ còn lão tam ngốc nghếch bị đại ca giữ lại ở bên người tiếp khách.
Ba người ngồi vào bàn, vừa nói mấy chuyện phiếm ở kinh thành vừa chơi mạt chược. Thích Duệ không ngừng gọi biểu tỷ, biểu tỷ, Lạc Hy kêu dừng lại.
“Vẫn nên gọi tên của ta đi, tạm thời ta không muốn khôi phục nữ trang, để các ngươi biết là bởi vì chúng ta là người một nhà.”
Thích Ngạn gật đầu: “Như vậy rất tốt, tránh khỏi bị chó nhìn chằm chằm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây