Cửa gỗ nhà đối diện mở ra, lão thái bà hôm đó hắt nước Lục Tiêu bước ra, chống nạnh mắng: “Hiểu lầm cái gì, ngày nào ta cũng thấy một lão gia phú quý chui vào viện của nàng ta, không ngờ lại là ngoại thất của người ta, chậc chậc, đúng là không thể nhìn vẻ ngoài!”
Khương Khả Viện nghe vậy, ánh mắt chợt dữ tợn, tát vào khuôn mặt kiều diễm của Mặc Họa: “Tiện nhân! Còn không chịu thừa nhận?”
Tóc Mặc Họa nhỏ nước tí tách, gò má có dấu bàn tay rõ ràng, nhưng nàng ấy vẫn quật cường ngước mặt lên.
“Phu nhân! Ta với ân nhân chỉ là bắt đầu bằng tình, kết thúc bằng lễ nghĩa, nguyện lấy mạng ra thề, tuyệt không làm chuyện dơ bẩn mà ngài nghĩ trong đầu!”
Tiện nhân! Khương Khả Viện không kìm được run lên!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây