Dứt lời, liền thấy Mặc Họa ngẩn ra, cảm xúc vừa bình phục nhanh chóng trầm xuống, giọng nói xa xăm: “Đúng vậy! Vậy ta có thể làm gì?”
Lục Tiêu thấy hốc mắt nàng ấy lại đỏ lên, thầm hận mình quá mau miệng, vắt óc dỗ dành: “Mở học đường cho nữ tử cũng không tệ! Ta từng thấy được học vấn của ngươi ở lầu trạng nguyên, với tài học của ngươi, mở một học viện cho nữ tử, dạy cầm kỳ thư họa cho nữ nhi đại gia tộc, có rất nhiều học viện như vậy ở kế cận kinh thành.”
Nhìn dáng vẻ vắn óc suy nghĩ của hắn ta, Mặc Họa thầm bĩu môi, khuôn mặt thì lại là vẻ mặt hứng thú, tràn đầy mong đợi: “Có thật không? Ngươi có thể nói cụ thể với ta không?”
Chuyện này, đúng là Lục Tiêu có chút hiểu biết, thấy đối phương nín khóc, mỉm cười, trái tim túm lại buông lỏng, bắt đầu kể cho Mặc Họa những điều về học đường nữ tử mà hắn ta biết.
Đôi mắt tiểu nữ nhân lấp lánh, khuôn mặt đầy sùng bái, chủ nghĩa đại nam tử của Lục Tiêu được thỏa mãn, bất tri bất giác, sắc trời đã tối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây