Trong mắt không có căm ghét hoặc là xem như kẻ thù mà hắn ta dự đoán, ánh mắt và giọng nói kia, dường như đang chào hỏi với một người xa lạ bèo nước gặp gỡ.
Đụng phải Lục Tiêu ở nơi này, Lục Vân Cẩm cũng rất bất ngờ, giấu đi huyết lệ khí nổi lên dữ đội trong mắt, môi khẽ nhếch lên một độ cong rất nhỏ, khẽ gật đầu, định đi lướt qua...
Lạc Hi vẫn đang chờ hắn ở nội thất, Vô Song các có một sư phó điêu khắc tay nghề tinh xảo, hôm nay bọn họ ghé thăm, muốn chế tạo ngọc thành thành phẩm.
Không ngờ lại gặp Lục Tiêu, cũng không bất ngờ lắm, gia đình đó làm hắn hít thở không thông, đừng vội, thời gian còn dài.
“Ngươi... Ngươi gọi ta là gì?” Nghe trưởng tử gọi mình là hầu gia, Lục Tiêu rất đau lòng, không nhịn được kéo cánh tay Lục Vân Cẩm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây