“Đúng! Dựa vào đâu?” Lão thái thái thêm dầu vào lửa: “Dựa vào nhi tử ta không biết những chuyện đê hèn kia của Khương gia ngươi à? Ngươi hại chết tiền phu cũng bởi vì không chiếm được tước vị, làm sao hả, bây giờ không phải cũng định y theo khuôn đó, hại chết nhi tử của ta để dễ bề tìm người tiếp theo sao? Nghĩ vậy sao không vào thanh lâu mà dốc sức đi? Bên trong đều là quan lớn, hoàng quyền, quý tộc, tùy ý ngươi lưu lại nòi giống, không phải còn tốt hơn làm đĩ còn đòi lập đền thờ như hiện tại sao?”
Khương Khả Viện lui về sau một bước, vẻ mặt như bị đả kích, không tin nổi: “Ngươi cũng nghĩ thế sao?”
Bị lão thái thái tẩy não, đúng là Lục Tiêu cũng nghĩ như vậy, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào nàng ta: “Ta nghĩ thế nào không quan trọng, còn ngươi đã làm gì? Hạ loại độc đó với Kim Hoa, Minh Tuấn, không phải muốn tiệt đường thừa kế hầu phủ của chúng, để bồi dưỡng dã chủng thượng vị sao?”
Hắn ta chỉ vào Nguyên Tấn đang không ngừng co giật, mặt mũi tái nhợt.
Xé rách mặt... Xé rách mặt. Lão thái thái siết chặt nắm tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, đối lập tới Khương Khả Viện, sắc mặt đủ loại màu sắc như bảng màu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây