Người bán rõ ràng đã nói, thuốc kia khi dùng sẽ không có phản ứng trúng độc, mặt ngoài không nhìn ra được, vậy sao lại sùi bọt mép, rồi mời ngự y?
Nghĩ đến có lẽ mình đã mua phải thuốc giả, lão thái thái kéo lê giày, lao ra khỏi phòng: “Không được! Ta phải qua nhìn chằm chằm, lỡ như tiểu tạp chủng được chữa khỏi, xem như mất nhiều hơn được.”
“...”
Chủ viện, Nguyên Tấn nằm trên giường, mắt trợn ngược, tay chân co giật dữ dội, dáng vẻ như sắp chết đến nơi, Khương Khả Viện sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nước mắt rơi tí tách.
Liên tục thúc giục ngự y đang chẩn mạch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây