Trong lời nói tràn đầy khinh thường, nếu Lục Tiêu tỉnh, nàng ta sẽ không thể hiện rõ sự khinh thường đối với người Lục gia, nói xong, liền dẫn người rời đi.
Lão thái thái muốn ngăn cũng không ngăn được, nằm trước giường nhi tử khóc nói: “Nghịch tử không có lương tâm, con mở mắt ra nhìn mà coi... Cưới cái thứ gì về? Bỏ đi! Trương thị, ngươi gọi đại phu trong phủ đến trước đã, Mã thị, ngươi đi mời đại phu tốt nhất trong thành đến.”
Lo lắng trong lời nói không giống giả bộ, làm Lục Tiêu thật sự nghe rõ.
Không lo lắng mà được sao, cả nhà đều trông cậy người nhi tử này ăn ngon uống say, nhanh chóng thăng quan tiến chức, hắn ta không thể xảy ra chuyện, lão thái thái lo lắng gần chết.
Đúng lúc này, Lục Tiêu mở mắt ra, giọng nói thều thào: “Nương! Ta không sao!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây